Một ngày không đẹp trời, đột nhiên Nhóc nhảy ra chat với tôi bằng một câu mở đầu sặc mùi nịnh nọt: “Anh ơi, blog anh hay quá, cho em làm quen xí”. Cái cách làm quen của Nhóc kể ra cũng ngang tàng và ngộ ngộ, khiến tôi không khỏi tò mò.
Thế rồi từ đó, ngày nào Nhóc cũng nhảy ra chat với tôi, kể cho tôi nghe nhiều chuyện buồn vui trong cuộc sống, từ lũ lụt ở Hội An đến vụ đánh ghen của đôi vợ chồng nhà hàng xóm…
Có bữa, tôi đang thiêm thiếp giấc trưa thì nghe “Buzz ! Buzz !” phát ra từ chiếc máy tính. Choàng tỉnh, mở mắt nhìn vào cửa sổ yahoo mới biết kẻ quấy rối không ai khác, chính là Nhóc. Nhóc cấp báo với tôi: “Dậy nhanh lên, nước Hội An lên nhanh quá nì”. Thoáng chút bực bội, nhưng tôi cũng thầm cám ơn Nhóc vì nhờ những thông tin đó mà tôi có thể chỉ đạo phóng viên nắm bắt diễn biến cơn lũ sát sao hơn.
Tất nhiên, cũng có những lúc phải…choáng vì Nhóc. Nickname thì dài ngoằng và còn điểm trang thêm vô số cái gạch chéo, viết thì ký tự không dấu, lại sai chính tả be bét…khiến tôi phải vừa đọc vừa đoán đến nổi đoá. Chưa kể, Nhóc lại thể hiện một chất giọng Quảng Nam đầy… đặc sản nữa mới ghê ! “Ăn cháo” thì ghi là “Ăn chố”, “phở” thành “phổ”, “không” thành “khang”…ôi thôi đến hoa cả mắt.
Mà chóng mặt thật. Có hôm đang chat với tôi ở nick “Trần gian thiếu gì kẻ bạc tình” thì từ đâu bỗng nhiên bắn ra thêm cùng lúc hai ba cái nick khác, nào là “Nhocbuon”, “Hoavienbactinh” rồi “Viemgiandoi”, “Ngoisaobuon”… đến nổ đom đóm ! Thật khủng khiếp, một mình Nhóc mà đang sở hữu đến…15 cái nick khác nhau và 2 blog ! Không chịu được tình trạng “tam tứ ca” như thế, tôi buộc phải đi đến thoả thuận với Nhóc: chỉ được “giao dịch” 1 nick duy nhất với tôi thôi, dù đó là nick “phụ tình” hay “hận đời” khỉ gió gì đi nữa !
Nhìn tên những cái nick và những tâm sự trên status, blast của Nhóc cũng có thể đoán định được rằng Nhóc đã từng trải qua những xáo động hoặc đổ vỡ trong tình yêu đầu đời.
16 tuổi, mới chỉ tốt nghiệp THCS thì Nhóc phải dở dang chuyện học vì gia cảnh quá khó khăn. Rời con đường đến trường, Nhóc nhận một chân trông coi tiệm net cho một người chị họ ở Hội An với tiền công 700.000 đồng/tháng.
Nghèo khó và trắc trở, nhưng Nhóc cũng đang ấp ủ một ước mơ, dù mơ ước ấy thật bình thường, giản dị: trở thành chuyên viên trang điểm. Và Nhóc đang ky cóp từng đồng tiền công nhỏ nhoi để thực hiện cho được giấc mơ đó. Tôi cũng hứa rằng nếu Nhóc vào Sài Gòn, tôi sẽ cố gắng thuyết phục các trường miễn giảm một phần học phí cho em. Nhưng với cơn lốc giả cả như hiện nay, chỉ e mơ ước ấy của Nhóc vẫn còn xa lắm mới đến được hiện thực.
(Tháng 11-2007)
Filed under: CHUYỆN ĐỜI TỰ KỂ |
Haizzz………….
What’s up, after reading this awesome piece of writing i am too glad to share my experience here with colleagues.