VỤ ÁN CÁI QUẦN

22a4

Sau khi hoàn tất công việc tại Đắc Lắc, mấy anh em bèn rủ nhau lên xe tranh thủ sang Đà Lạt ở lại thư giãn một ngày. Đường xấu nên hơn 5 giờ đồng hồ xe mới bò tới thành phố cao nguyên này. Sau khi ăn uống qua loa, nhận phòng khách sạn và tắm táp vội vàng, cả nhóm liền đi uống cà phê tại một ngôi quán đẹp và ấm cúng trên đường Nguyễn Du.

22,30 giờ. Cả bọn trở về khách sạn-một ngôi biệt thự khá tiện nghi và sang trọng trên đường Khởi Nghĩa Bắc Sơn. Bốn anh em trong phòng lại bày rượu mồi ra ngồi tán gẫu đến tận 1 giờ sáng, khi hai chai vang và soju đã cạn.

Và chuyện gì đã xảy ra?

6 giờ sáng, thằng Ku (một sinh viên báo chí năm 2) nằm cạnh mở mắt và la toáng lên: chiếc laptop của em đâu? 2 giây sau: máy ảnh của em đâu? Rồi: điện thoại của em đâu?…

Sau phút bàng hoàng, tôi choàng dậy kiểm tra đồ đạc, tư trang thì hỡi ôi, chiếc quần dài (trong đó có ví tiền và nhiều giấy tờ tùy thân) đã không cánh mà bay! Chưa kể, chiếc điện thoại Nokia 5610 mới mua chưa đầy 3 tháng để ở đầu giường cũng biến mất.

Kinh ngạc, thẫn thờ và không ai tin rằng chuyện trộm cắp lại xảy ra tại một khách sạn khá tươm tất ở một thành phố vốn rất yên bình này.

Chuyến đi tưởng thú vị lại trở nên buồn bã và ảm đạm. Công an khu vực, Công an phường và cả Cảnh sát hình sự thành phố cũng sốt sắng có mặt tại hiện trường. Nhưng hi vọng cứ vơi dần…Chẳng còn ai tha thiết đi chơi nữa, cả nhóm lên xe trở về Sài Gòn trong tâm trạng u uất và chán chường. Xe chạy đến gần hồ Tuyền Lâm thì bất ngờ nhận được điện thoại từ công an thông báo quay lại nhận tài sản đã mất. Một thoáng mừng vui và hi vọng chợt lóe lên… Nhưng thật oái ăm, kẻ trộm chỉ trả lại 2 xâu chìa khóa, bút sổ và…chiếc quần rỗng túi!

Tội nghiệp thằng Ku sinh viên ki cóp gần 2 năm tiền nhuận bút để sắm sửa máy móc, phương tiện tác nghiệp. Tội nghiệp cho mình khi chưa kịp gửi tiền về cho mẹ ở quê. Buồn tiếc vì số tiền không nhỏ (hơn 40 triệu đồng), nhưng đau đớn và ray rứt hơn cả khi phải lìa xa kỷ vật duy nhất của người cha mà tôi đã cẩn thận giữ gìn suốt 35 năm qua. Đó là tấm thẻ căn cước(giấy chứng minh nhân dân) do chính quyền Sài Gòn cấp cho cha tôi trước năm 1975, trên đó có cả chữ ký của ông. Đó cũng là hình ảnh cuối cùng của cha mà tôi biết, vì khi ông qua đời tôi chỉ mới lên 5. Dung mạo cuối cùng mà tôi có thể mường tượng về cha giờ cũng đã không còn, càng đau đớn hơn khi nó lại mất ngay trong ngày giỗ lần thứ 35 của ông. Cứ nghĩ đến tấm thẻ căn cước ấy, lòng lại thắt đau và nước mắt cứ chực tuôn trào…

Trong cái lẽ nhân sinh của kiếp người, ai cũng có lúc được, lúc mất. Thế nhưng, không hiểu sao suốt 2 năm qua tôi cứ phải liên tục nhận lấy những mất mát, xúi quẩy về mình. Ngoài tiền bạc, vật chất, còn có những điều mất đi không thể có lại, còn có những nỗi đau day dứt một đời…

Giờ thì chỉ mong kẻ trộm còn chút nhân tính trả lại cho những giấy tờ đã mất(đặc biệt là tấm thẻ căn cước của cha), dù biết điều đó có thể chỉ là hão huyền, mong manh…

(Tháng 11-2008)

Advertisement

5 bình luận

  1. Hi anh , KIm thay anh add ben facebook … lầm mò tìm tòi lục lọi profile của anh chỉ vì … lý do rất ngớ ngẩn …tìm xem ..chúng ta đã biết nhau trong không gian va thoi gian nào ?
    _ Anh là nhà báo ? Dạ ..Kim biet ngay từ đầu …
    _ Với tên H Thach Han ..hic hic ..!! Dạ ! Kim lai muong tuong den vi tuong Tran Nguyen Han cua thoi chong Nguyen Mong hihihi ..anh hùng dan tộc Viet ..
    _ Đến đây thì ko thể dừng lai đưoc ..gõ mấy dòng này …va chia se voi anh noi mat mat ma con nguoi phai ganh chịu .
    Dạ ! chỉ biet nói là : ” Đừng buồn nhen anh …” tự an ủi anh va cho chính Kim ..hình ảnh nguoi thân yeu nhat tồn tại mãi trong tim của moi chung ta .
    chuc anh thanh dat khỏe manh va hanh phuc ..mong rang dòng chải ngòi bút cua anh gop phan lam sinh dong them cuoc song của dan tộc Viet
    Pham Hà Kim

  2. em chia sẻ, hức hức, đời nhiều khi thật khốn!

  3. Xin chia sẻ với anh về kỷ vật cuối cùng của cha.
    Dù không biết anh nhưng vẫn thích cách anh viết. Chúc anh có những ngày bình yên và may mắn nhé.

  4. Có một câu chuyện đã từng xảy ra với em anh ạ: Em bị giật giỏ xách, trong đó gồm rất nhiều giấy tờ, chìa khóa, điện thoại, 1 ít tiền và một số vật dụng cá nhân khác. Em lấy 1 số máy khác, nhắn tin vào số máy điện thoại đang để trong giỏ xách đề nghị đựoc xin lại giấy tờ. Và bất ngờ là nhận được tin nhắn phản hồi của kẻ cướp vào sáng sớm ngày hôm sau với nội dung xin lỗi, đó là việc bần cùng lắm họ phải làm, và họ đã để tòan bộ những thứ không quy đổi đựoc thành tiền ở một vị trí (mô tả chi tiết) để em ra nhận lại, có cả chiếc sim điện thoại nữa. Chả biết nên buồn hay nên vui anh ạ. Nhưng quả thật là chuyện chưa từng có, và lần đầu tiên trong đời, mình cảm ơn kẻ cướp thay vì một sự uất ức. Thôi thì coi như trong cái rủi vẫn có cái may.
    Nên trong câu chuyện này, em hiểu tâm trạng của anh. Giờ chỉ ước (dù là muộn và không giải quyết đuợc vấn đề gì), nhưng vẫn ước giá như kẻ trộm đồ của anh còn một tí tẹo cái thứ gọi là “tâm đức” trong cái nghề hèn mạt của cuộc đời họ để bây giờ anh đỡ dằn vặt, tiếc nuối và day dứt mãi như thế.

  5. Ngắn nhưng mà hay. Đặc biệt không hề chửi mắng kẻ trộm đạo. Thôi thì của đi thay người.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: