SỢ HƠN CẢ CÚM!

 

Ngất xỉu vì học!

Ngất xỉu vì học!

Trong khi cả thế giới đang rầm rộ phát sốt về dịch cúm của em lợn , họ lo rằng sẽ ” sống nay chết mai ‘ , khẩu trang ùn ùn được sản xuất , mọi hoạt động đều được kiểm dịch kỹ càng vì em vi khuẩn cúm lợn rất có thể đang tung tăng bay nhảy đâu đó trong không khí mà mắt bình thường rất khó để nhìn thấy em ấy .

 

 Thế nhưng , em thì ngồi đây , trong lớp học này , đang hô hào mong em ấy ghé thăm trường em , dầu chỉ là 1 giây thôi cũng được . Viễn cảnh một cơn gió khẽ vô tình đẩy đưa em vi khuẩn vào dự giờ lớp em cứ lặp đi lặp lại . Vì chỉ khi nó đến em sẽ được ….tạm dừng việc học . Em sẽ có vài ngày không sách không vở, không giáo viên không bài tập , không dậy sớm không đến trường , không kiểm tra, không báo điểm ,….rất nhiều cái “không” mà chỉ trong mơ mới có . Tất nhiên cuộc sống lại không như mơ vì thế mà ước mơ của em khó có ngày trở thành sự thật , quả là đáng buồn !

“Sự thật phũ phàng ” nhưng nó không có quyền ngăn em được mơ ước. Nếu một ngày thường nhật em tỉnh giấc lúc 5h, đến trường lúc 6h30 rồi vùi đầu sách vở đến 16h5 tại trường , sau nữa thì học thêm tăng cường Toán, Lý, Hóa từ 18h30 đến 20h30 ,khuya về  đến nhà  mài giũa , luyện công với núi bài tập đến 22h , thì chính em ” cúm lợn ” sẽ như một “cô tiên” xóa bỏ bao cực hình mà em hằng mơ ước nó sẽ biến mất .

 Ôi cúm lợn ! Em yêu cúm lợn . cúm lợn hãy đến đây , đến đây nào ! Đừng vòng vo nơi nào ngoài ô cửa sổ !

          

                                ——————————————————-

 

            Trên đây là toàn văn e-mail gởi đến tòa soạn Tuổi Trẻ của một học sinh có cái nick name vừa teen vừa rất lạ: khi_yeu_can_phai_kiss.  Lá thư bộc bạch một ước muốn khá tiêu cực, nhưng hoàn toàn phản ánh chính xác tâm trạng chung của một bộ phận không nhỏ học sinh ngày nay về nỗi ám ảnh học hành.

            Vâng, không khó để nhận ra những hành vi phản ứng khác nhau của con trẻ trước cánh cổng nhà trường. Không thiếu những đứa bé được cha mẹ dắt tay đến tận nơi chốn được xem là “môi trường học thân thiện” mà cứ giãy nảy khóc thét lên như đụng phải lửa. Và đâu đó ta cũng hoàn toàn có thể bắt gặp những cô cậu học trò mặt mày đờ đẫn, phờ phạc vì gánh nặng học hành, vì sự quá tải của chương trình và cả vì sự kỳ vọng của mẹ cha!

            Làm sao để câu khẩu hiệu “Mỗi ngày đến trường là một niềm vui” đi vào thực tế khi mà sự học đang là nỗi khiếp sợ thường trực của không ít học sinh ? Làm sao để chủ trương xây dựng xã hội học tập, học tập suốt đời trở thành hiện thực nếu nhà trường vẫn tiếp tục là nơi chốn ám ảnh bao giấc mơ học trò?

            Đó mới chính là câu hỏi đáng lo ngại đối với người lớn và những người có trách nhiệm của ngành giáo dục cho cả tiền đồ của dân tộc này!

           

 

Advertisement